Một tuần nay tôi ko liên
lạc với Thanh Trúc và cả
cô bé Thanh Mai nữa.
Chuyện giữa tôi và
Thanh Trúc mẹ tôi vẫn
chưa hay biết. Tôi sợ nếu
nói ra bà chắc sẽ buồn
lắm, dù sao thì Thanh
Trúc cũng là mẫu con
dâu lý tưởng của mẹ tôi
mà. Mấy ngày này tôi
vẫn đến công ty bình
thường nhưng trong
lòng luôn mang tâm
trạng buồn dù tôi ko hề
để nó ảnh hưởng tới việc
ở công ty.
Tôi nằm trên giường,
trong lòng tôi nỗi buồn
lại dâng trào. Tôi buồn vì
chuyện giữa tôi và
Thanh Trúc cũng nhiều
nhưng nỗi buồn lo cho
Thanh Mai còn nhiều
hơn. Từ hôm đó tôi ko
liên lạc cho cô bé mặc dù
rất lo cho cô bé. Thanh
Mai đã vì tôi, vì đứng ra
lên tiếng cho tôi mà bị
ăn một cái tát như
giáng trời của chị. Đã
bao lần tôi mở điện thoại
nhưng lần nào cũng vậy,
tôi ko đủ can đảm để
bấm số cho cô bé. Tôi sợ
một cái gì đó vô hình
lắm mà tôi cũng ko biết
rõ. Tôi sợ sẽ làm cho
tình cảm của cô bé và
chị thêm bất ổn, tôi sợ sự
thương hại hay cái cười
cho một kẻ thật bại như
tôi, và tôi sợ... gặp rồi
tôi ko biết phải nói gì với
cô bé nữa. Nhưng trong
suốt một tuần nay, tôi
luôn nhớ tới cô bé, nhớ
nhiều lắm. Nhớ ánh mắt
sáng long lanh mỗi khi
cô bé cười, nhớ giọng nói
lanh lảnh của cô bé, nhớ
cái cách kể chuyện cười
đầy khôi hài của cô bé.
Tôi nhớ lắm! Nhớ lắm!
Và nỗi nhớ đã vượt lên
trên cả nỗi buồn, và sự sợ
hãi lo âu, tôi mở máy gọi
cho cô bé. Có tiếng nhạc
chờ
nhưng cô bé ko nhấc
máy, tôi quyết định gửi
tin nhắn.
- "Thanh Mai, chú biết
là cháu có cầm máy, chú
lo cho cháu lắm! Hãy
nhắn lại cho chú đi!"
Tới tận 30 phút sau tôi
mới nhận đc tin nhắn trả
lời của Thanh Mai.
- "Cháu ko sao đâu!
Người đáng lo lúc này là
chú mới phải!"
-" Ko, chú cũng ko sao!
Chú chỉ hơi buồn một
chút nhưng chú lo cho
cháu nhiều hơn! Chú
muốn gặp cháu, ngay
bây giờ đc ko Thanh
Mai!"
Đồng hồ đã điểm hơn 9
rưỡi tối, tôi và Thanh
Mai ko đến quán
"Khoảng Lặng" như mọi
khi mà chúng tôi đi bộ
trên con đường cách
nhà cô bé ko xa. Cả hai
chúng tôi im lặng đi bên
nhau, chẳng ai nói một
lời nào. Cái lặng im như
giết chết tất cả. Nhìn cái
dáng nhỏ bé, trầm tư ko
nói gì của Thanh Mai,
tôi ko thể kìm lòng. Tôi
đưa tay nắm lấy tay cô
bé. Cô bé chợt đứng
khựng lại, nhìn tôi. Tôi
mặc kệ, tôi vẫn cứ siết
chặt lấy bàn tay mềm
mại, ấm áp của cô bé và
kéo cô bé bước đi.
Thanh Mai im lặng bước
đi bên tôi. Một lần nữa
tôi ko thể kìm nỗi lòng
mình, tôi nhớ cô bé
nhiều lắm, lúc này tôi
mới nhận ra cô bé quan
trọng với tôi nhường
nào. Tôi muốn ôm ghì cô
bé vào lòng, tôi muốn
lấp đầy những khoảng
trống cô đơn và nhớ
mong trong lòng tôi, tôi
muốn đc cô bé sưởi ấm
cho lòng mình, tôi muốn
trao yêu thương cho cô
bé! Tôi muốn và tôi
muốn.
Thanh Mai bé nhỏ đang
nằm gọn trong vòng tay
tôi. Cái ấm áp truyền đi
khắp cơ thể. Tôi siết chặt
cô bé vào lòng, để mái
đầu cô bé tựa lên bờ
ngực với trái tim đang
đập mạnh mẽ của tôi. Và
trong tiếng gió vang lên
lời thì thầm: "Chú yêu
cháu
mất rồi!"


The Soda Pop